Thỏ Con Cùng Chơi Nào!

Chương 1



01.

Vào ngày sinh nhật ba mươi ba tuổi của cha ta, tất cả những nhân vật lớn có mặt mũi ở kinh thành đều đến. Ngay cả đương kim Thiên tử cũng ngồi ghế trên làm khách.

Khi mẹ ta nắm tay ta vào tiệc, Thiên tử đứng dậy hành lễ: "Hoàng tỷ."

Mọi người bên dưới đứng dậy hành lễ theo: "Trưởng Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Nàng cười dịu dàng hiền thục, gật đầu với mọi người.

"Tối qua Thừa Dận ra ngoại thành làm việc, đang trên đường về, chư vị không cần giữ lễ, dùng bữa trước đi."

Mọi người nhao nhao gật đầu đáp lời, nhưng không ai dám thực sự động đũa.

"Nếu chư vị vẫn chưa đói."

Mẹ ta nghiêng đầu nhìn ta: "Thù Nhi, con múa một bộ kiếm cho các vị trưởng bối giải buồn, được không?"

Ta còn chưa kịp mở miệng, Thiên tử đã vội vàng cầm đũa:

"Không cần không cần, cô trái lại đói rồi."

Ai không biết ta múa kiếm chính là hiện trường tai nạn, lần trước hiến vũ trong tiệc Bách Hoa trong cung, một cái vung tay đã làm rơi mũ miện của Thiên tử.

Trên bàn lập tức vang lên tiếng loảng xoảng, bách quan đều hoảng sợ cầm đũa kêu đói, cảnh tượng thật là buồn cười.

Ta quay đầu nhìn về phía mẹ ta, quả nhiên thấy khóe miệng nàng cong lên một đường cong bí ẩn.

Kể từ khi thu phục Bắc Cương, từ chức Tướng quân gả cho cha ta, tất cả mọi người ở kinh thành đều nghĩ rằng mẹ ta đã trở nên hiền lương thục đức, ôn hòa cung kính.

Chỉ có ta biết rõ, lòng dạ của mẹ ta thực ra luôn đen tối. Vì vậy, khi cha ta dẫn đầu bài của Hồng Điêu lâu vào phủ, tuyên bố trước mặt mọi người rằng đây là tiểu thiếp mới của hắn. Trong nội viện, chỉ có mẹ ta bình tĩnh đặt chén trà xuống, chậm rãi nở một nụ cười. Ta biết, có trò để chơi rồi.

02.

"Thiếp thân Nhược Thủy tham kiến bệ hạ, tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ, tham kiến chư vị đại nhân."

Lăng Nhược Thủy chịu đựng đủ loại ánh mắt trong bữa tiệc, lo lắng nhưng vẫn tự nhiên hào phóng quỳ xuống hành lễ.

Tuy nhiên, nàng ta nói xong một hồi lâu cũng không ai đáp lời.

Ta nhặt hạt dưa trên bàn, "rắc" một tiếng vang khắp viện.

Cha ta cau mày: "Bệ hạ, ngoại phụ thân thể yếu ớt, mong ngài thông cảm."

Cha ta là Nhiếp chính vương đương triều, từ trước đến nay Thiên tử mới mười lăm tuổi vẫn luôn rất kính trọng hắn, nghe theo lời hắn. Nhưng lần này, hắn ta chỉ giả vờ như không hiểu ý trong lời của cha ta, không những không cho người đứng dậy mà còn quay đầu nhìn về phía mẹ ta.

"Hoàng tỷ, gần đây Thái y trong cung lại nghiên cứu thuốc trị thương mới, nghe nói cũng rất có ích với vết thương cũ, ngày mai cô sẽ sai người mang đến một ít."

Mẹ ta cười híp mắt gật đầu: "Đa tạ bệ hạ quan tâm."

Hai người nói chuyện như không có ai khác, khiến cha ta tức đến mặt mũi khó coi.

Hắn đưa tay muốn đỡ Lăng Nhược Thủy đứng lên, Lăng Nhược Thủy kéo kéo tay áo hắn, lắc lắc đầu.

Nàng ta cúi người lạy lần nữa, đúng mực nói: "Trưởng Công chúa điện hạ, thiếp thân nghe nói khi xưa Vương gia thành hôn với người không phải tự nguyện. Mà thiếp thân và Vương gia lưỡng tình tương duyệt, thiếp thân không cầu thân phận địa vị, chỉ cầu có thể ở bên cạnh Vương gia lâu dài, mong điện hạ thành toàn."

Những lời này chọc vào chỗ đau của mẹ ta.

Thiên tử hét một tiếng giận dữ: "Láo xược!"

Mẹ ta ngăn tay hắn ta đập bàn, giọng vẫn ôn hòa: "Có lẽ ngươi đã quên, đây là Trưởng Công chúa phủ, không phải Vương gia phủ. Cho dù bọn ta thành thân vì lý do gì, nhưng sự thật là ta cưới Thừa Dận, nói dễ nghe một chút thì hắn là Phò mã, nói khó nghe thì. . . hắn chỉ là trai lơ của ta. Vì vậy, hắn không có tư cách nạp thiếp."

Lăng Nhược Thủy bị lời này làm ngây người: "Thiếp. . ."

"Suỵt~" mẹ ta đưa ngón tay trỏ lắc lắc trước mặt nàng ta, "Ngươi không có tư cách tự xưng là thiếp đâu! Tuy nhiên, ngươi đã không cầu thân phận địa vị, trong phủ cũng không phải không có chỗ cho ngươi dung thân."

Vẻ mặt Lăng Nhược Thủy vui mừng, sau đó nghe mẹ ta tiếp tục nói:

"Vừa hay gần đây ta mới tuyển vài trai lơ, một mình ta hơi bận không xuể, ngươi hãy san sẻ giúp ta đi."

Nàng nháy mắt với Lăng Nhược Thủy: "Nếu ngươi đã xuất thân từ hồng lâu, chuyện này hẳn rất quen thuộc, đúng không?"

Mọi người đều kinh ngạc, quần chúng hóng hớt nhất thời không kìm được, tiếng va chạm đũa bát đồ sứ không dứt.

"Nàng nuôi trai lơ khi nào?"

Trong một loạt tiếng thở hít ngạc nhiên, đột nhiên vang lên giọng nói đầy giận dữ của cha ta.

Hắn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn mẹ ta:

"Nàng còn có nam nhân khác?"

03.

"Lâm Uyển, tốt nhất nàng hãy cho ta một lời giải thích."

Cha ta đi qua viện tử, kéo tay mẹ ta rời khỏi tiệc.

Trước khi đi, mẹ ta quay đầu lại dùng tay ra hiệu cho ta, ta hiểu ý nhếch mép cười.

Thiên tử và bách quan đã quen với việc này, chỉ tội nghiệp Lăng Nhược Thủy vẫn còn quỳ trên mặt đất, mặt đầy kinh ngạc.

Xem ra nàng ta vẫn chưa biết, cha ta có bệnh.

À, thực ra cả nhà ta đều có bệnh.

Ta đứng dậy kéo tay áo Thiên tử, làm nũng nói:

"Cữu cữu, ngài về cung trước đi, qua vài ngày con sẽ dẫn cha mẹ vào cung tạ tội."

Thiên tử liên tục xua tay, vội vàng bãi giá hồi cung.

Việc tạ tội của cha mẹ ta thường thấy máu, hắn ta chịu không nổi.

Chờ đến khi đám người trong viện đi hết, ta giả vờ như mới nhớ ra trên mặt đất vẫn còn một người đang quỳ, bèn chạy lại.

Lăng Nhược Thủy cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, nhưng bàn tay nắm chặt đã bộc lộ oán giận của nàng ta.

Ta ngồi xuống, ngọt ngào gọi:

"Di nương, sao người còn chưa đứng dậy?"

Mẹ ta từng khen khuôn mặt ta thể hiện cái gọi là vô hại một cách hoàn hảo, nếu ta lại cong cong mày mắt, bất kỳ người nào có lòng dạ sắt đá cũng sẽ không chịu nổi.

Quả nhiên, khi Lăng Nhược Thủy ngẩng mắt lên, khuôn mặt vốn u ám cũng hoảng hốt trong chốc lát.

"Hứa. . . Dung Thù Quận chúa?"

Ta gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Ngươi nhận ra ta?"

Ánh sáng lấp lánh trong mắt Lăng Nhược Thủy, nàng ta cười.

"Vương gia thường nhắc đến người, hắn nói người vô cùng thông minh, ngoan ngoãn lanh lợi. . ."

Ta chu môi: "Ngươi đừng dỗ ta, cha ta không thích ta đâu."

Ta lại yếu ớt bổ sung một câu: "Mẹ ta cũng không thích ta."

Ánh mắt Lăng Nhược Thủy sáng lên một chút, nhưng nàng ta nhanh chóng che giấu.

"Sao lại thế. . . người là nữ nhi duy nhất của Vương gia, còn là Quận chúa tôn quý nhất cả Đại Nghiệp triều, ai lại không thích người chứ?"

"Đừng thấy mẹ ta hiền lành dịu dàng, thực tế nàng đáng sợ lắm."

Ta vội nắm lấy tay Lăng Nhược Thủy, làm ra vẻ kinh hoàng:

"Lúc nhỏ ta nuôi một con mèo bỗng biến mất, mẹ ta lừa ta nói nó đi lạc, nhưng ta thấy nàng băm thịt mèo trong bếp."

Cảm nhận được cánh tay Lăng Nhược Thủy run nhẹ, ta cũng run rẩy giọng:

"Ta thường xuyên tỉnh dậy thấy mình không ở trên giường, mà ở trên núi giả, trên mái nhà. . . thậm chí trong nước.

"Người trong phủ đều lừa ta nói ta mộng du, thực ra ta biết, là mẫu thân ném ta ra ngoài."

Sắc mặt Lăng Nhược Thủy thay đổi nhiều lần, ta chuyển sang giọng khóc thê lương oán hận.

"Di nương, ngươi có thể giúp ta không?"

04.

Bé thỏ trắng tự nhiên mắc câu.

Ta đỡ Lăng Nhược Thủy đi tới sương phòng ở thiên viện, trên đường đi, nàng ta không kìm được gợi chuyện.

"Dung Thù Quận chúa. . ."

Ta oán trách ngắt lời nàng ta: "Di nương, gọi ta là Thù Nhi là được."

Trên mặt Lăng Nhược Thủy treo nụ cười ôn hòa điềm tĩnh, nhưng kỹ thuật diễn xuất rõ ràng không bằng mẹ ta.

"Thù Nhi, cảm ơn ngươi."

"Di nương đồng ý giúp ta rời khỏi Công chúa phủ, đáng lẽ là ta cảm ơn di nương mới phải."

Lăng Nhược Thủy do dự nói: "Mẹ ngươi tuy đáng sợ, nhưng Vương gia vẫn có tình ý với nàng phải không."

Nàng ta cúi đầu, giọng chán nản: "Nếu không, vừa rồi khi hắn biết mẹ ngươi nuôi trai lơ cũng sẽ không tức giận như vậy."

Chương tiếp
Loading...