"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Chấm dứt lệ thuộc
Chương 3
Tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Như có ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra đặt lên má anh ấy.
Ấm áp.
Cảm giác rất dễ chịu.
Hình như… không thấy chán ghét.
Lạ thật.
Tôi nghĩ một lúc rồi khẽ di chuyển tay xuống dưới.
Lại dời xuống chút nữa.
Ồ.
Thì ra là mềm thật.
Khoan đã.
Tôi đang làm gì vậy má?!
Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tôi lập tức muốn rụt tay lại.
Nhưng mới rút được nửa đường đã bị người ta chụp lấy cổ tay.
Hạ Chước nheo đôi mắt dài hẹp, ánh nhìn dưới ánh sáng lờ mờ vừa như cười lại chẳng hề có ý cười.
“Em gái à, thừa nước đục thả câu… không hay lắm đâu, ha?”
Tôi cảm giác trong đầu mình như bùm một tiếng nổ tung.
Sức nóng từ chỗ da thịt tiếp xúc lan dần ra khắp cơ thể, đến tận vành tai cũng nóng bừng.
“Em, em không có ý đó đâu, thật đấy, em có lý do… Đúng rồi, là vì—”
Thấy tôi vì với chả mãi mà chẳng nói ra được nguyên nhân, Hạ Chước khẽ bật cười thành tiếng.
“Vậy là hết khó chịu rồi à?”
Tôi gật gật đầu, gượng gạo đáp: “Vâng, không khó chịu nữa rồi.”
“Thế thì tốt rồi.” Anh ấy nhún vai, tỏ vẻ chẳng để bụng gì: “Anh Hạ Chước của em không nhỏ nhen như ai kia đâu. Em muốn làm gì với anh cũng được hết.”
“Nhưng… chỉ giới hạn hôm nay thôi đấy.”
Hạ Chước kéo dài giọng, vẻ mặt như đang nói: “Cơ hội chỉ đến một lần, không tranh thủ là hết ngay.”
Anh ấy nhẹ nhàng dắt tay tôi đặt lại về chỗ cũ.
Tay vừa chạm xuống, cảm giác nóng rực quen thuộc lại truyền đến.
“Thế này được chưa?”
Tôi đỏ bừng cả mặt, lí nhí đáp bừa một câu: “Được rồi, cảm ơn anh Hạ Chước.”
Dù có xấu hổ muốn độn thổ nhưng không thể không thừa nhận… Hiệu nghiệm thật luôn này!
Nhịp tim mạnh mẽ của Hạ Chước truyền qua lòng bàn tay tôi, từng nhịp một khiến tôi cũng thấy run rẩy theo.
Tôi khép mắt lại.
Cảm giác khó chịu lẩn khuất quanh mình dần dần tan biến.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi không bị tỉnh giấc giữa đêm.
Thậm chí còn mơ thấy một giấc mơ.
8
Trong mơ, tôi vẫn đặt tay lên người Hạ Chước.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, hình như có gì đó không đúng.
Ví dụ như, trong mơ… Hạ Chước không mặc quần áo.
Tôi cũng không nằm trên giường bệnh, mà là đang ngồi hẳn trên người anh ấy.
Căn phòng rất tối, chỉ có một tia sáng le lói từ khe rèm chiếu vào, phản chiếu trong mắt Hạ Chước như ánh lửa lay động.
Anh ấy nói với giọng dụ dỗ như dạy con nít:
“Làm tiếp đi.”
“Ừm, giỏi lắm.”
“Tuế Tuế, em thông minh thật.”
“Còn rất ngoan nữa.”
…
Tôi choàng tỉnh dậy, còn chưa kịp tiêu hóa hết nội dung giấc mơ đã cảm thấy tay mình… có gì đó sai sai.
Tôi run rẩy quay đầu nhìn qua.
Đơ người, xịt keo cứng ngắt luôn.
Chiếc áo thun màu xám xanh của Hạ Chước đã bị tôi kéo cao tận ngực từ lúc nào.
Làn da mịn màng, săn chắc phơi trần trong không khí, trên đó thậm chí còn in đầy dấu tay của tôi.
Từng vệt đỏ nhạt, sâu cạn xen lẫn, kéo dài xuống tận đường nhân ngư bên hông… hoàn toàn trùng khớp với cảnh tượng mộng mị khi nãy.
Khoan đã.
Tôi ngủ… tệ đến mức này luôn hả trời?!
Tôi thật sự là thể loại người như vậy sao?!
Nhân lúc Hạ Chước còn chưa tỉnh, tôi vội thò tay định lén kéo áo anh ấy xuống.
Đợi anh dậy rồi thì tôi sẽ giả ngu, coi như không biết gì hết.
Kế hoạch đã tính kỹ như vậy, thế mà tay vừa chạm vào vạt áo thì lại bị người ta chộp trúng cổ tay.
Sao tình cảnh này… quen quen vậy nè?
Tôi tuyệt vọng ngửa đầu nhìn trần nhà.
Không muốn sống nữa luôn.
Hạ Chước lim dim mở một mắt ra, thấy là tôi thì anh ấy lại lười biếng nhắm lại, giọng còn khàn khàn buồn ngủ:
“Lại muốn nữa hả?”
Tôi như bị điện giật.
C-cái gì mà lại muốn?!
Tôi đã muốn cái gì đâu!
Tôi bật dậy như lò xo, ra vẻ bình tĩnh phủi sạch quan hệ:
“Không muốn! Em chỉ muốn giúp anh kéo áo xuống thôi! Tuyệt đối không có ý đồ đen tối gì hết!”
Lúc này Hạ Chước mới mở mắt hẳn, vừa nhìn đã thấy tình trạng thê thảm của bản thân—
áo bị lột, người đầy dấu vết.
Anh ấy sững người mất mấy giây, sau đó từ từ quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ngờ vực và câm nín.
“Ừm… xin lỗi anh?” Tôi lí nhí.
“Không cần xin lỗi.”
Hạ Chước kéo lại áo, ngồi thẳng dậy.
“Nhưng mà Tuế Tuế à, em có thấy là bản thân nên chịu trách nhiệm với anh không?”
“Chuyện này mà để lộ ra ngoài, sau này anh còn mặt mũi nào sống trên đời nữa?”
Ủa, nghiêm trọng dữ vậy luôn hả?!
Tôi mím môi, len lén liếc anh một cái—lại thấy trong mắt anh lóe lên một tia nước long lanh như muốn khóc.
Tôi hoảng hồn đến suýt cắn trúng lưỡi.
“Phải, phải chịu trách nhiệm sao?”
“Em nghĩ sao?”
Tôi cúi đầu, vặn ngón tay.
Hạ Chước đã tốt bụng ở bệnh viện chăm tôi cả đống ngày, mà tôi lại đi giở trò với người ta… Cũng hơi quá đáng thật.
“Hay là… em mời anh ăn một bữa? À không, hai bữa?”
Mặt Hạ Chước vẫn không cảm xúc.
Tôi cắn răng: “Mười bữa luôn!”
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy oán trách và lên án:
“Anh là một người đàn ông thuần khiết và trong sạch, bị sàm sỡ đến mức này mà em chỉ định xoa dịu anh bằng mấy bữa ăn thôi hả?”
Tôi xẹp xuống như quả bóng xì hơi, cúi đầu chịu phạt:
“Thế anh muốn sao thì nói đi, nhưng mà đắt quá là em không kham nổi đâu đấy.”
Đâu phải chỉ ngủ không yên thôi đâu, tôi còn rất rất nghèo nữa mà.
Đúng là đời người, đừng ngủ bậy; ngủ một phát là trắng tay liền.
Hạ Chước trầm ngâm một lúc, rồi mới nói:
“Vậy thế này đi. Em giả làm bạn gái anh một thời gian, sau đó tìm lý do chia tay trong êm đẹp.”
"Chỉ cần chúng ta là mối quan hệ đàng hoàng, chuyện anh bị quấy rối một hai lần truyền ra ngoài cũng chẳng sao cả."
Nói cách khác là… không cần trả tiền?
Mắt tôi sáng rực lên.
"Ok luôn, quyết định vậy đi! Bạn trai! Em gọi rồi đấy nhé, anh không được nuốt lời đâu."
"Không nuốt lời."
Hạ Chước lại nheo mắt cười.
Mỗi lần anh ấy cười như thế, trông cứ gian gian.
Nhưng tôi không nói ra.
Coi như giữ thể diện cho bạn trai (giả) đi.
9
Khi trở lại trường, tôi mới phát hiện thời khóa biểu của tôi và Hạ Chước có đến hơn nửa số môn trùng nhau.
Toàn là những môn tôi đã dày công chọn lựa: ít việc, điểm cao, không điểm danh.
Không ngờ Hạ Chước cũng biết chọn môn như thế, đúng là có gu.
Vừa bước vào lớp đã đụng phải bạn cùng phòng của Hạ Chước, anh ta chào một câu:
"Hi anh Hạ. Chào nha."
Hạ Chước lười biếng ngước mắt lên, khẽ nhướng mày.
"Ồ? Sao cậu biết đây là bạn gái tôi vậy?"
Người kia lập tức sững người.
Ơ…
Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Tôi giả vờ bình tĩnh kéo Hạ Chước ngồi xuống một chỗ trống, bóp mạnh tay anh ấy một cái.
"Này, dù là giả làm người yêu thì cũng đâu cần làm quá như vậy chứ!"
"Thứ nhất, anh không tên là 'này', anh tên là bạn trai."
Hạ Chước nhún vai trước ánh mắt cạn lời của tôi.
"Không làm thế thì sao để người khác biết chúng ta là quan hệ đàng hoàng? Truyền ra ngoài người ta còn tưởng anh là hạng người tùy tiện ấy chứ."
"Tuế Tuế, em muốn hủy hoại anh sao?"
Aaaaaa
Thôi được rồi, dù vẫn cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Tiếng chuông vang lên, tôi chủ động nắm lấy tay Hạ Chước dưới bàn.
Anh ấy nhíu mày, nghiêng người lại hỏi nhỏ:
"Khó chịu à?"
"Không phải." Tôi nghĩ một lúc, trả lại nguyên si lời của anh ấy.
"Không làm thế thì sao để người ta biết quan hệ của chúng ta là bạn trai bạn gái được?"
Anh quay mặt sang một bên bật cười.
"Được thôi."
Tôi nhìn thẳng lên bảng, nhưng thật ra chẳng nghe lọt được chữ nào.
Thực ra tôi có tư tâm.
Trước kia để chữa chứng đói tiếp xúc da, tôi đã đi bệnh viện khám không biết bao nhiêu lần.
Chỉ là… do Đoạn Diệc tồn tại như một nhân tố ổn định, bác sĩ thường khuyên nên điều trị bảo thủ chứ không phải phương án cắt cơn có phần mạo hiểm.
Nhưng tôi muốn thử một lần.