"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Chấm dứt lệ thuộc
Chương 2
Tôi cố mở miệng, giọng khàn đặc:
“Anh… có phải anh rất ghét em không? Tình cảm của em… khiến anh ghê tởm đến thế sao?”
Đoạn Diệc không trả lời, cũng không liếc mắt nhìn tôi.
Sau một hồi im lặng đến ngạt thở, giọng anh lạnh băng như dao cứa:
“Thẩm Tuế Hòa, nếu em còn không nhận rõ vị trí của mình thì cút khỏi cái nhà này cho anh.”
“Anh nói là làm.”
4
Đây là lần đầu tiên tôi phải học cách một mình vượt qua một đêm dài.
Chứng bệnh của tôi phát tác nặng hơn khi tâm trạng không ổn định.
Đoạn Diệc biết rõ chắc chắn đêm nay tôi sẽ chịu không nổi, nhưng anh không quan tâm nữa rồi.
Cũng không sao.
Rồi tôi cũng phải học cách sống một mình mà.
Tôi lôi hết quần áo trong tủ ra, xếp từng cái một quanh người, cố tưởng tượng rằng mẹ đang ôm lấy tôi.
Dù rằng mẹ ruột tôi mất từ rất sớm… đến mức ký ức về bà cũng nhạt nhòa chẳng rõ ràng.
Dựa vào chút ảo tưởng đáng thương ấy, tôi gắng gượng đến tận rạng sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.
Khi tỉnh lại, tôi nhìn vào gương, mắt vẫn còn sưng húp như trái óc chó.
Hết cách rồi, tôi đành đeo kính gọng đen để che đi.
Tiết học đại cương bắt đầu lúc 8 giờ sáng, tôi và Đoạn Diệc chọn cùng một lớp.
Trước đây là vì tiện chăm sóc tôi.
Còn bây giờ… lại chỉ khiến không khí thêm ngột ngạt.
Vừa bước vào lớp, ánh mắt Đoạn Diệc đã chẳng hề kiêng dè, quét tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi bật cười mỉa mai:
“Không phải em cũng tự mình vượt qua được đấy thôi? Lúc trước trước mặt anh làm bộ yếu đuối cái gì?”
Tôi không muốn phản ứng.
Nhưng anh lại sa sầm mặt, vươn tay chặn ngang trước mặt tôi, nhíu mày tặc lưỡi:
“Thẩm Tuế Hòa, anh đang hỏi em đấy.”
Tối qua vừa khóc, hôm nay tuyến lệ lại nhạy cảm bất thường.
Tôi siết chặt tay, cố giấu mặt sau tròng kính…
Không muốn tỏ ra yếu đuối.
Không muốn để anh thấy tôi lại khóc.
Khi đang căng thẳng giằng co thì đột nhiên có người vươn tay gạt phăng cánh tay Đoạn Diệc ra.
Một giọng nói xa lạ nhưng phảng phất quen thuộc vang lên bên tai tôi đầy khiêu khích:
“Đoạn Diệc, muốn phát điên thì sang vườn thú bên cạnh mà hú. Trong trường cấm nuôi chó, nhất là chó dại thì càng không được nuôi.”
Tôi ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
Phải mất một lúc mới nhận ra người đó là ai.
Là Hạ Chước bạn của anh tôi, là người hồi nhỏ hay chọc tôi, bảo tôi gọi là "anh trai" đó.
Thì ra anh ấy cũng học ở trường đại học này.
Trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ, Hạ Chước đã đẩy tôi đi được mấy bước, bỏ lại Đoạn Diệc với vẻ mặt u ám phía sau.
Anh ấy ấn tôi ngồi xuống một chỗ trống, tiện thể đẩy luôn bạn cùng phòng của mình ra.
"Đây đây, em ngồi đây, đừng để ý cái thằng não tàn kia. Em có muốn uống nước không? Hay là muốn uống gì khác?"
Tôi đờ đẫn lắc đầu.
Tâm trí tôi vẫn còn kẹt lại ở khoảnh khắc Hạ Chước đẩy tôi đi.
Tay anh ấy không hề trực tiếp chạm vào người tôi, mà chỉ khẽ đặt hờ lên quai ba lô sau vai tôi.
Xem ra, anh ấy vẫn còn nhớ việc tôi sợ bị đụng chạm… Mặc dù chuyện đó đã xảy ra từ 7-8 năm trước.
Tôi bỗng thấy sống mũi cay xè, tứ chi toàn thân như có dòng ấm áp chạy qua.
Tôi mỉm cười với anh ấy, lí nhí nói:
"Cảm ơn anh Hạ Chước."
"Ấy."
Hạ Chước khẽ đáp lại một tiếng, đôi mắt phượng xếch nhẹ híp lại vì vui, trông cứ như một con hồ ly gian xảo vậy.
5
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
Trước khi chào tạm biệt, tôi đã xin Hạ Chước phương thức liên lạc.
Trên đường đi đến phòng học của tiết tiếp theo, tôi bỗng nhận được tin nhắn từ Đoạn Diệc.
[Tuế Tuế, bệnh của em có tái phát không?]
Tay tôi siết chặt điện thoại.
Còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời thế nào thì tin nhắn tiếp theo đã tới.
[Tới phòng dụng cụ ở sân thể dục số 1 đi.]
[Anh giúp em.]
Nói thật thì tôi không muốn gặp Đoạn Diệc.
Nhưng nếu không đi, tôi sợ mình sẽ không cầm cự nổi.
Tôi từng thử nhờ các bạn nữ khác giúp đỡ để xoa dịu triệu chứng khát tiếp xúc da thịt.
Nhưng mỗi lần có ai đó chạm vào tôi… Nắng gắt, máu, trần trụi, đau đớn.
Những ký ức tôi đã vùi sâu lập tức ập trở lại.
Cho đến hiện tại, Đoạn Diệc vẫn là "thuốc giải" duy nhất của tôi.
Cho dù hôm nay có thể gồng gánh vượt qua thì vẫn còn ngày mai, ngày kia... không thể trốn mãi được.
Tôi không thể vì không muốn gặp anh mà ngay cả cuộc đời mình cũng mặc kệ.
Thế rồi sau khi quyết tâm, tôi vẫn đi về phía sân thể dục.
Đoạn Diệc đứng trước cửa phòng dụng cụ, khoanh tay cười như không cười nhìn tôi.
Khoảnh khắc tôi vừa bước tới gần thì anh đột ngột áp sát, mạnh tay đẩy tôi vào trong phòng.
Điện thoại trong lúc va chạm bị văng ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã ngồi xuống đất, cánh tay cọ trên mặt sàn đến rướm máu.
Cánh cửa sắt trước mặt bị đóng sầm lại.
Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa.
Tôi sững sờ lên tiếng: "Anh… anh định làm gì vậy?"
Giọng của Đoạn Diệc xuyên qua cánh cửa sắt dày nặng, nghe mơ hồ không rõ:
“Giúp em trị bệnh. Tuế Tuế, anh không muốn truy cứu mấy năm qua em là thật sự bị bệnh hay đang diễn trò nữa.”
“Chỉ cần em đồng ý dứt khoát cắt đứt cái tình cảm lệch lạc này trong hôm nay thì chúng ta vẫn có thể như trước kia, được không?”
Nỗi sợ lạnh toát cắm phập vào xương sống.
Tôi chẳng buồn để ý đến vết thương rát buốt nữa, vội bật dậy đập mạnh vào cửa sắt, giọng run rẩy:
“Anh, thả em ra. Em không thích anh nữa rồi, thật đấy, em không thích anh nữa rồi, anh thả em ra đi!”
Ngoài cửa chỉ truyền đến một tiếng cười khẩy, trong âm thanh ấy phảng phất chút mệt mỏi khó nhận ra.
“Tuế Tuế, rốt cuộc là từ bao giờ anh lại nuôi ra một đứa giỏi nói dối như em chứ?”
Tiếng bước chân vang lên.
Vài phút sau, bên ngoài hoàn toàn im ắng.
Anh đi rồi.
Ban đầu, tôi còn cố ép bản thân giữ bình tĩnh, tiết kiệm sức để kêu cứu và tìm cách thoát thân.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tia sáng cuối cùng lọt qua khe cửa cũng tắt hẳn.
Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh như mực.
Chứng khát tiếp xúc da thịt của tôi… cuối cùng vẫn phát tác.
Như thể có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm từng tấc thịt, từng đoạn xương.
Tôi co rút lại trong một góc, run rẩy không kiểm soát nổi, môi bị cắn đến bật máu.
Ý thức dần dần mơ hồ.
Làn khói trắng vô tận xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, một lần nữa bao phủ trước mắt tôi.
Tôi nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống nền.
Và cả tiếng im lặng sâu không đáy.
6
Không biết đã bao lâu trôi qua, cửa phòng dụng cụ bị ai đó đạp tung.
Ánh sáng tràn vào.
Sau một trận hỗn loạn ồn ào, có người vòng qua cánh tay tôi, cẩn thận bế tôi lên.
Hình như có tiếng cãi nhau.
“Hạ Chước, buông con bé ra. Mày không biết à? Vốn dĩ nó không thể chịu nổi việc bị người khác chạm vào, mày chạm vào chỉ khiến nó thêm đau khổ mà thôi.”
Rõ ràng vòng tay đang ôm tôi khựng lại một chút.
“Mẹ kiếp, mày đã làm em ấy ra nông nỗi này rồi, làm sao tao yên tâm giao em ấy lại cho mày được?! Tránh ra đi!”
“Nó là em gái tao, thế nào cũng chẳng liên quan gì tới mày.”
Ngay giây tiếp theo, có người túm chặt lấy cánh tay tôi, định kéo tôi đi.
Khoảnh khắc bị chạm vào, phản kháng từ tận sâu trong linh hồn trào lên mãnh liệt.
Cả người tôi chấn động, mạnh mẽ hất văng đối phương ra, rúc lại trong lòng người kia tìm một tư thế thoải mái mới chịu yên.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi hoàn toàn không biết nữa.
Chỉ nhớ gió thổi rất mạnh, nhưng vòng tay đỡ lấy tôi lại vô cùng vững vàng.
Lúc mở mắt lần nữa, tôi đã ở bệnh viện rồi.
Tôi mới chỉ động nhẹ ngón tay thì Hạ Chước đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh tôi cũng lập tức tỉnh dậy.
Đôi mắt đẹp của anh ấy lúc này đỏ ngầu tơ máu.
Thấy tôi tỉnh, anh ấy bật dậy ngay.
“Em ở đây đợi chút, anh đi gọi bác sĩ.”
Chạy được hai bước, anh lại quay lại.
Vội vội vã vã nhập số mình vào điện thoại của tôi, nhét vào tay tôi rồi căn dặn:
“Nếu Đoạn Diệc dám làm phiền em thì gọi ngay cho anh, một phút sau anh sẽ có mặt, rõ chưa?”
Tôi khẽ gật đầu.
Hạ Chước vừa rời đi, quả nhiên như anh ấy dự đoán, Đoạn Diệc lập tức bước vào.
Dưới ánh đèn trắng bệch của bệnh viện, ngũ quan của anh trông càng thêm sắc nét.
Tôi đã từng không biết bao nhiêu lần dùng ánh mắt để vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Vậy mà khoảnh khắc này, tôi lại thấy anh thật xa lạ, thậm chí đến mức chán ghét.
“Tuế Tuế, em đang hận anh sao? Anh…”
“Đủ rồi.”
Tôi lạnh lùng cắt ngang lời chưa nói hết.
“Dì Đoạn và anh đã chăm sóc em nhiều năm, em rất biết ơn… Nhưng đến đây là kết thúc rồi. Sau khi xuất viện, em sẽ thuê một phòng gần trường, sau này sẽ không về nhà nữa.”
“Còn nữa, em không thích anh nữa rồi.”
Sắc mặt Đoạn Diệc lập tức sa sầm.
“Tuế Tuế, đừng dỗi.”
Tôi thấy nực cười đến mức muốn cười ra tiếng luôn đấy.
“Em không dỗi. Đoạn Diệc, ai lại đi thích một người hết lần này đến lần khác làm tổn thương mình chứ? Em rẻ mạt đến thế sao?”
Đây là lần đầu tiên, tôi không gọi anh là “anh”.
Gương mặt Đoạn Diệc khựng lại.
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong mắt anh; nhưng rất nhanh, anh đã thu lại cảm xúc, quay đi với vẻ mặt vô cảm.
“Thẩm Tuế Hòa, đã là người lớn rồi thì nên nghĩ cho kỹ, lời nói ra sẽ có hậu quả.”
“Em nghĩ ngoài anh ra, còn ai có thể chấp nhận cái căn bệnh ghê tởm đó của em nữa?”
Nói rồi anh rời đi.
Tôi nghiến chặt răng cố nén nước mắt trở vào.
Những lời Đoạn Diệc nói không sai.
Anh là người duy nhất có thể giúp tôi khi bệnh phát.
Nhưng từ giờ trở đi, dù có đau đớn đến chết, tôi cũng tuyệt đối không quay lại cầu xin anh nữa.
Huống hồ, trong cơn hôn mê tôi vẫn còn lờ mờ nhớ được một vài chuyện.
Người đưa tôi đến bệnh viện là Hạ Chước, mà sự tiếp xúc của anh ấy… dường như không làm tôi cảm thấy quá khó chịu.
Có lẽ phản ứng của tôi với việc bị chạm vào cũng sẽ thay đổi theo tâm lý.
Nếu vậy thì tôi có thể thử chữa lành bản thân xem sao.
Tôi muốn sống như một người bình thường, không cần ai thương hại, sống một cách độc lập và tự do.
7
Hạ Chước ở lại bệnh viện chăm tôi suốt thời gian điều trị.
Trong mấy tuần đó, Đoạn Diệc không xuất hiện lấy một lần.
Tôi biết anh đang chờ tôi cúi đầu nhận sai, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
Đêm trước ngày xuất viện, tôi cuộn mình trên giường bệnh, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được.
Có vẻ như chứng bệnh lại sắp phát tác rồi.
Cảm giác khao khát trỗi dậy dữ dội giữa màn đêm tĩnh mịch, như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da thịt.
Hạ Chước nằm nghiêng trên giường gấp, mày nhíu lại, trông như ngủ không được ngon.