Phàn Phảo

3



“Mình tớ tin thì có ích gì, ba người nói riết cũng thành hổ, giờ nhiều người tin lời Trương Tĩnh lắm rồi!”

 

Tôi nhìn quanh, ánh mắt mọi người đều chứa đầy khinh miệt.

 

Haizz… đúng là như vậy.

 

________________________________________

 

7

 

Lý Tuyết còn đang định an ủi, thì Trương Tĩnh lại vác mặt tới, cắt ngang.

 

Cô ta cực kỳ đắc ý, nhướng mày nói:

 

“Chu Vũ Đồng, cô cũng mặt dày thật đấy. Nếu là tôi, tôi đã sớm nghỉ việc, cuốn gói về quê, đỡ phải ngày ngày bị người ta chỉ trỏ sau lưng.”

 

“Cô chơi bời lắm chuyện như vậy, còn chơi đến có thai, mà vẫn muốn giả bộ trong sáng độc thân, giả tạo thật ghê tởm! Xì!”

 

“Tôi thấy, công ty phải điều tra kỹ các dự án cô từng làm, chắc chắn có vấn đề. Biết đâu không phải làm ra mà là ngủ ra!”

 

Tôi cắt ngang màn bịa đặt không điểm dừng của cô ta:

 

“Đây là công ty, không phải hiện trường show hài gossip của cô. Dựa vào một tấm ảnh, mà chạy khắp nơi dựng chuyện, cô nhàn quá ha?”

 

“Lướt điện thoại, mua sắm online trong giờ làm còn chưa đủ, giờ lại dính lấy mông tôi bịa hết chuyện này đến chuyện khác, cô cũng ‘tài’ thật đấy.”

 

Trương Tĩnh còn định cãi, thì bị quản lý nhân sự gọi ra ngoài, bảo tôi cũng đi theo.

 

Trên đường đi, cô ta dương dương tự đắc:

 

“Cứ chờ đi, lần này chắc chắn là thông báo đuổi cổ cô!”

 

Vừa vào phòng họp, quản lý nhân sự nghiêm mặt tuyên bố:

 

“Từ hôm nay, bất kỳ ai còn truyền miệng về chuyện phá thai giữa đồng nghiệp, công ty sẽ lập tức sa thải.”

 

“Xử lý rất đúng! Phải đuổi!” Trương Tĩnh chưa nói hết câu thì mặt đã biến sắc, nhảy dựng lên chỉ vào tôi, gào lên với quản lý:

 

“Anh Vương, anh nói gì cơ? Không đuổi Chu Vũ Đồng mà cứ thế cho qua? Công ty bao che người như cô ta sao?”

 

“Anh có nhầm không vậy?”

 

Quản lý nhân sự ho khan một tiếng, trừng mắt:

 

“Cô nói năng cho cẩn thận. Đây là ý kiến từ ban lãnh đạo cấp cao. Cô định nghi ngờ cả quyết định của lãnh đạo à?”

 

Trương Tĩnh ú ớ:

 

“Tôi, tôi không phải ý đó! Nhưng Chu Vũ Đồng…”

 

“Được rồi được rồi, ra ngoài đi. Từ nay chuyện này không ai được phép nhắc lại nữa.” Quản lý Vương xua tay, rõ ràng là chẳng muốn dây dưa thêm.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn là chị Lâm ra mặt rồi. Đúng là một lời từ lãnh đạo bằng cả trăm câu thanh minh.

 

Tôi còn đang tính xem phải cảm ơn chị Lâm thế nào, thì Trương Tĩnh lại lò dò tới, hung hăng nói:

 

“Con tiện nhân kia, đừng tưởng có lãnh đạo chống lưng là xong chuyện! Tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa kết thúc đâu, cứ đợi đấy!”

 

Người đàn bà này đúng là phiền hết sức, như chó điên cắn mãi không buông. Tôi thậm chí chẳng buồn liếc cô ta lấy một cái.

 

Vài ngày sau, có vẻ lãnh đạo các phòng ban đều đã nhận được “nhắc nhở”, yêu cầu nhân viên không được bàn tán chuyện giữa tôi và Trương Tĩnh nữa.

 

Mọi người dù tò mò nhưng vẫn quý cái chén cơm hơn, nhanh chóng dừng hóng chuyện.

 

Ngoại trừ Trương Tĩnh.

 

Cô ta không chịu thua, thấy không chơi được trong công ty thì chuyển qua chơi bẩn bên ngoài — đăng bài bôi nhọ tôi trên mạng, dẫn dắt người ta tấn công tôi!

 

Khi tôi đọc được mấy bài “vạch trần” tôi từng “ngủ với cả ngàn đàn ông, phá thai cả chục lần”, “nữ hoàng thả thính, từ bảo vệ tới lễ tân không tha”, “đời tư thối nát, toàn bệnh phụ khoa”, núi lửa trong lòng tôi cuối cùng cũng phun trào.

 

Phản xạ đầu tiên của tôi là báo công an. Tôi muốn kiện Trương Tĩnh tội vu khống, làm nhục danh dự cá nhân nghiêm trọng.

 

Chuyện này đã vượt xa mức “đấu khẩu”, đây là vi phạm pháp luật, không thể xử bằng mồm được nữa.

 

Mấy lời đồn vốn đang lắng xuống, giờ lại bùng lên.

 

Cả công ty thành cái chợ, ai nấy nhốn nháo, không còn tâm trí làm việc.

 

Nam đồng nghiệp thì sợ có tên mình trong danh sách “đối tác tình ái” của tôi.

 

Nữ đồng nghiệp thì chê tôi “dơ dáy”, ai cũng né tránh, lời ra tiếng vào cực kỳ khó nghe.

 

Địa chỉ nhà tôi cũng bị dân mạng “đào” ra. Có kẻ rảnh rỗi gửi cả vòng hoa tang, ảnh thờ PTS, tạt sơn, ném trứng vào cửa nhà.

 

Ba mẹ tôi ở quê cũng bị vạ lây, ngày nào cũng sợ hãi không dám ra khỏi nhà, vậy mà vẫn cố gọi điện an ủi tôi:

 

“Con gái à, bố mẹ tin con không phải loại người như vậy. Nếu con thấy ở ngoài đó không vui, nhà luôn rộng cửa đón con về.”

 

Nghĩ đến mái tóc bạc lốm đốm của bố mẹ, tôi nắm chặt tay lại.

 

Chuyện gì thì nhịn được, nhưng đụng đến người nhà tôi — không bao giờ!

 

Trương Tĩnh đã giẫm nát giới hạn cuối cùng của tôi.

 

Tôi lập tức rút điện thoại định báo công an, thì nhận được cuộc gọi từ chị Lâm — Chủ tịch — bảo tôi lên văn phòng gặp chị.

 

8

 

Tôi nhìn người phụ nữ mạnh mẽ trước mặt — một huyền thoại trong giới kinh doanh, tay trắng lập nghiệp, gây dựng nên cả đế chế — trong lòng vừa kính phục vừa lo lắng, lắp ba lắp bắp không biết phải mở lời thế nào.

 

Chị Lâm lại rất thẳng thắn:

 

“Tiểu Chu, chuyện lần này là do chị mà ra, lại khiến em bị liên lụy, thật sự xin lỗi.”

 

“Lúc trước em tốt bụng giúp chị, giờ còn bị oan uổng, em yên tâm, chị sẽ không để trò lố này tiếp tục kéo dài đâu.”

 

“Chị đã cho phòng pháp lý và bộ phận PR chuẩn bị xong, hôm nay sẽ đăng thông báo, công khai sự thật cho tất cả biết.”

 

Tôi hoảng hốt:

 

“Nhưng chị… không phải là…”

 

Chị Lâm cười lớn, sảng khoái:

 

“Không phải là phá thai sao? Dù nghe không hay, nhưng đó đâu phải lỗi của chị. Cũng chẳng cần rụt rè, để kẻ khác có cớ lợi dụng.”

 

Chuyện này, nói ra cũng khéo thật.

 

Hôm đó tôi đến bệnh viện khám răng, tình cờ thấy chị Lâm đang đứng xếp hàng trước khoa sản, mặt mày tái nhợt.

 

Tôi không định hóng chuyện riêng tư, định quay đi thì thấy chị lảo đảo suýt ngã.

 

Tôi không nghĩ gì nhiều, lập tức chạy đến đỡ lấy chị, dìu chị ngồi xuống ghế.

 

Lúc cúi xuống giúp nhặt tờ giấy kết quả rơi trên sàn, tôi lỡ thấy mấy chữ to đập vào mắt: “Sau khi nạo thai – tuần thứ nhất”.

 

Tôi suýt tự móc mắt luôn tại chỗ.

 

Chị Lâm là người tinh ý, vừa nhìn sắc mặt tôi là biết tôi đã thấy.

 

Tôi còn đang lo không biết nên viết đơn xin nghỉ hay đợi thư sa thải, có thể xin được ít phí bịt miệng an ủi không.

 

Chị Lâm thì rất thẳng thắn, nói luôn với tôi là chị vừa mới làm thủ thuật xong, vì đứa bé chị mang là thai nhi mắc hội chứng Down.

 

Chị nói nhẹ tênh như không có gì:

 

“Chị không phải nuôi không nổi, nhưng không thể để một sinh linh chào đời đã phải chịu đựng đau khổ, ánh mắt dèm pha và sự phân biệt.”

 

“Không sinh mới là cách tốt nhất cho nó.”

 

“Nhà chị không ai biết chuyện chị mang thai, chồng chị thì đang ở nước ngoài, nên chị lặng lẽ tự làm hết.”

 

Chị Lâm nhờ tôi giữ bí mật. Về tình thì đây là chuyện riêng tư, không muốn bị biến thành đề tài tám nhảm. Về lý thì công ty chúng tôi chuyên về mẹ và bé, chuyện Chủ tịch phá thai mà lộ ra thì dư luận chắc chắn sẽ không để yên.

 

Tôi lập tức thề sống thề chết sẽ không hé nửa lời.

 

Sau đó, chị Lâm nhận được cuộc gọi khẩn, phải rời đi ngay.

 

Tôi cam đoan sẽ giúp chị nhận thuốc, thay chị xử lý nốt việc.

 

Thế là mới có màn Trương Tĩnh nhìn thấy tôi ở bệnh viện, dựng lên một loạt sóng gió sau này.

 

Có sự bảo đảm của chị Lâm, tôi thở phào quay lại văn phòng, ai ngờ thấy con mụ Trương Tĩnh đang đứng trước bàn tôi, nước miếng bay tung tóe, tụ tập đồng nghiệp bu quanh nghe cô ta kể “chiến tích phá thai huy hoàng” của tôi.

 

Thậm chí còn cầm bình cồn xịt khắp bàn tôi, bịt mũi nói:

 

“Bẩn quá! Phải khử trùng triệt để!”

 

Tôi trợn mắt, kéo cô ta lại:

 

“Chó ngoan không chắn đường. Đừng có ngày nào cũng chạy đến chỗ người ta mà sủa loạn!”

 

Trương Tĩnh như nghe được chuyện cười số một thế giới, cười phá lên:

 

“Có người làm ra cái chuyện đáng xấu hổ đó, còn mặt dày đi làm như không có gì. Tâm lý vững chắc thật đấy.”

 

“Chắc nghiện đàn ông lắm nhỉ, không ở gần đàn ông là ngứa ngáy, đúng là tiện.”

 

Tôi nhìn cô ta lắc đầu, từ tốn:

 

“Giờ cô lên mạng đính chính, nói toàn bộ chuyện xấu về tôi là bịa đặt do cô ghen ghét rồi tung tin, vẫn còn cơ hội được xử nhẹ.”

 

“Không thì đừng nói công việc, sắp tới nhà, xe, sổ tiết kiệm đều bay sạch.”

 

“Đến lúc đó, chồng cũng đá, bố mẹ cũng từ, đừng bảo tôi không nhắc trước.”

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...