Thả nhẹ cục thính, dính luôn anh trai
Chương 1
01
Mẹ tôi tái hôn với một ông lớn có tiếng ở Bắc Kinh.
Chuyện tình của bà gây chấn động một thời, cuối cùng cũng nhận được lời chúc phúc từ mọi người và bước vào lễ đường.
Và tôi, đương nhiên được bà đưa về sống chung trong ngôi nhà mới.
Lúc mẹ tái hôn thì tôi mới được ba tuổi, còn nhỏ xíu, chẳng nhớ được chuyện gì.
Tôi lớn lên trong nhà họ Tạ, bố dượng rất yêu mẹ tôi, cũng thương yêu tôi như con ruột.
Tôi thật lòng xem ông là bố mình, cũng xem con trai ông là anh trai ruột.
Hồi nhỏ anh cũng rất cưng chiều tôi, tiếc là càng lớn, chúng tôi càng xa cách.
Điều đó khiến tôi rất buồn.
Dần dà, tôi cũng tự an ủi mình: anh em ruột lớn lên nhiều khi còn chẳng thân, huống hồ là chúng tôi.
Có những lúc vẫn thấy hụt hẫng, nhưng đời mà, làm gì có ai được như ý hết mọi chuyện.
Tôi vừa mới chấp nhận được sự thật rằng mình đã từ “em gái yêu quý” thành “họ hàng xa lắc” thì chuyện đó lại bất ngờ xảy ra...
02
Tôi tỉnh dậy trên giường của Tạ Triệt, toàn thân rã rời đau nhức.
Nhìn lên trần nhà, mất một lúc lâu tôi mới định thần lại được.
Ký ức hỗn loạn đêm qua dồn dập ập về.
Lờ mờ nhớ có ai đó thì thầm dỗ dành tôi: “Ngoan nào, đừng khóc.”
Còn có mấy câu... không thể nào nghe nổi.
Tôi ôm đầu cố gắng lừa mình dối người, muốn ngăn không cho những âm thanh đó vang lên lần nữa trong đầu.
Nhưng vô ích.
Tệ hơn nữa, người nằm cạnh dường như cũng tỉnh dậy, phát hiện tôi đang động đậy – theo phản xạ siết chặt vòng tay.
Cả người tôi bị anh ép vào lồng ngực nóng bỏng ấy…
Giọng anh khàn khàn, ngái ngủ: “Ngoan nào, bảo bối dậy rồi à?”
Tôi cứng người, tim như ngừng đập, không dám ngẩng đầu.
Chỉ sợ anh nhìn thấy tôi là ai.
Tạ Triệt... có bạn gái rồi. Chính miệng anh nói đấy.
Tuần trước về nhà ăn cơm, bố mẹ đang nói chuyện về đứa cháu nhà họ Trần mới đầy tháng, nói tới nói lui thế nào lại lạc đề sang chủ đề muôn thuở… Thúc cưới.
Mà thúc cưới thì dĩ nhiên phải hối đứa lớn trước.
Mẹ tôi quan tâm hỏi:
“Tiểu Triệt năm nay 25 rồi, có cô gái nào để ý chưa con?”
Lúc đó chúng tôi vừa ăn xong, đang ngồi trong phòng khách.
Tôi ngồi trên sofa như đống bùn chơi máy game, bố thì ôm mẹ âu yếm như đôi vợ chồng son, chẳng thèm kiêng dè trước mặt con cái.
Tạ Triệt chỉ đáp một câu ngắn gọn: “Con có rồi ạ.”
Đúng lúc tôi vừa qua màn game, đang coi hoạt cảnh tổng kết, nghe thấy vậy thì tò mò quay sang nhìn anh.
Anh trai tôi ấy hả… đẹp trai, tính tình điềm đạm, gia thế thì khỏi phải nói, chuẩn cực phẩm.
Từ nhỏ đến lớn thư tình với hoa tươi cứ gọi là như nước sông dâng tràn.
Vậy mà... chẳng ai lọt nổi vào mắt anh.
Nhà họ Tạ chẳng cần liên hôn, mấy cô nàng định mượn gió bẻ măng cũng đều bị đá bay.
Vậy rốt cuộc thì anh thích ai?
Tôi chớp mắt hỏi: “Anh à, là ai thế? Em quen không?”
Anh liếc tôi một cái, không trả lời.
Tôi không nản, tiếp tục truy hỏi: “Ai thế, ai thế~? Bạn gái anh là ai mà giấu kỹ quá vậy?”
Đột nhiên Tạ Triệt nổi nóng, cười mỉa: “Bạn gái anh là ai thì liên quan gì đến em hả?”
Tôi xụ mặt, gãi mũi.
Đúng là tức giận nhắm bậy đối tượng rồi, bố mẹ ép cưới thì mắc gì quay ra giận tôi hả anh giai.
Cạn lời.
Đúng như người ta nói, anh em lớn lên rồi sẽ ngày một xa cách.
Đến cả chuyện có bạn gái mà anh cũng không chịu kể cho tôi.
Nhưng... khoan hẵng nghĩ đến bạn gái anh là ai đã.
Vấn đề bây giờ là… tay của Tạ Triệt thật sự rất không ngoan!
Tôi bị vùi trong ngực anh, không dám nhúc nhích, mà với góc độ hiện tại thì anh cũng chưa nhìn thấy mặt tôi.
Giọng anh mơ màng, lười nhác như đang dỗ người yêu:
“Cưng à, còn sớm mà.”
Còn sớm cái gì mà còn sớm?!
Tôi cứng đơ.
Chết tiệt... anh ấy tưởng tôi là bạn gái anh ấy!
Hai người họ ngày nào cũng “thân mật” thế này à??
Tôi mà ngẩng đầu lên là... xong đời thật luôn!
Hiện tại anh vẫn chưa nhận ra, có lẽ vì tôi không lên tiếng nên anh mặc định là tôi đồng ý.
Ngay lúc anh định chống người dậy để nhìn mặt tôi… Tôi hết cách, vội xoay người chôn đầu vào gối.
“Hửm?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói nghi ngờ, sau đó là tiếng cười khẽ: “Em thích thế này à?”
Anh cúi người xuống, giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Cưng à, gọi ‘anh’ đi nào.”
Aaaa anh không được gọi thế!!!
Hai người các người yêu nhau sao lại như vậy chứ?!
03
Tôi nhất quyết không thò đầu ra khỏi gối,
Chắc chắn Tạ Triệt không hề nghĩ đến chuyện người đang nằm cạnh mình hiện giờ không phải bạn gái anh.
Anh xoa đầu tôi, nhẹ giọng dỗ: “Ngại à?”
Tôi uể oải đáp: “Anh đi đi.”
Anh cười bất đắc dĩ: “Anh đi chuẩn bị cơm trưa nhé, ngoan nào, em nghỉ thêm chút đi, lát nữa anh gọi dậy ăn.”
Rầm! Cuối cùng cửa phòng cũng đóng lại.
Bấy giờ tôi mới dám chui ra khỏi chăn, ngồi đực ra nhìn thân thể mình.
Tôi nhéo mạnh một cái - Đau điếng!
Không phải mơ!!!
Bây giờ Tạ Triệt đang ở bên ngoài.
Còn tôi, trên danh nghĩa là em gái anh, vậy mà lại…
Tôi chỉ nhớ tối qua hai chúng tôi cùng tham gia một bữa tiệc, chắc chắn thứ rượu đó có vấn đề.
Cả hai đều uống.
Tôi khó chịu đến mức đầu óc mụ mị, còn anh lại nhận nhầm tôi là bạn gái, suốt cả buổi cứ “bảo bối” gọi tới gọi lui.
Rồi chuyện thành ra thế này đây.
Tôi ôm đầu che mặt, lòng rối như tơ vò: Giờ phải làm sao đây?!
Tôi phải nghĩ cách thoát thân.
Nhưng bếp nhà Tạ Triệt là kiểu mở, nếu tôi đi thẳng ra cửa chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Đang loay hoay tìm cách, thì anh đã lại quay về.
Nghe tiếng mở cửa, tôi hoảng quá vội kéo chăn trùm lên kín đầu.
Anh vỗ nhẹ lên đầu tôi qua lớp chăn: “Bé cưng còn đang ngại à?”
Giọng anh dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Trời ơi, lúc anh nói chuyện với bạn gái cũng nhẹ nhàng thế này sao?
“Trong nhà hết Coca rồi, anh ra ngoài mua một chai về làm cánh gà Coca cho em. Ngoan nhé, nếu không thấy anh thì đừng cuống, anh quay lại ngay.”
Bạn gái anh cũng thích ăn cánh gà Coca à? Cũng đúng, món ngon như thế, ai mà không thích cơ chứ.
… Ê khoan, đừng nghĩ tới cánh gà nữa!
Anh ấy sắp ra ngoài rồi!
Quả nhiên ông trời không tuyệt đường sống!
Lạy trời lạy Phật, ngài vẫn thương con!
04
Vừa nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
Váy tôi rách tả tơi, đành mở tủ định mượn tạm quần áo bạn gái anh.
Ai ngờ... mở ra thấy cả tủ toàn là đồ nam?!
Hử? Sao không có lấy một mảnh đồ nữ vậy?
Chẳng lẽ bạn gái anh có phòng thay đồ riêng?
Thôi kệ, tôi không có thời gian lục tung nhà lên tìm nữa.
Tôi vơ đại một chiếc sơ mi và áo khoác của anh mặc vào.
Tạ Triệt rất cao, tận mét 89, cao hơn tôi những 20 phân.
Tôi mặc đồ anh y như con nít chui vào đồ người lớn, rộng thùng thình.
Tôi xắn ống tay và ống quần, nhặt luôn mảnh váy rách nhét vào túi, vừa lăn vừa bò chuồn khỏi nhà anh.
Ra được khỏi khu chung cư, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thoát rồi!
Dù sau này Tạ Triệt có phát hiện người tối qua không phải bạn gái anh, chắc chắn cũng không ngờ được… đó là tôi.
Vậy thì tôi vẫn an toàn.
Tình nghĩa anh em giữa chúng tôi vẫn còn cứu được!
05
Trên đường về, tôi ghé vào một cửa hàng thời trang nữ để thay sang bộ đồ tử tế rồi mới dám về nhà.
Về đến phòng mình, tôi lăn một vòng trên chiếc giường mềm như mây.
Tối qua tôi thức đến tận rạng sáng, sáng nay vừa mở mắt đã lao vào... hoạt động thể lực.
Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tôi dặn quản gia đừng gọi mình, thế là lăn ra ngủ một mạch tới chiều mới dậy.
May mà bố mẹ đang đi du lịch nước ngoài, không ai giục tôi ăn cơm.
Tôi dụi mắt lảo đảo xuống nhà, định nhờ dì giúp việc nấu gì đó lót dạ.
Ai ngờ vừa cúi đầu bước xuống đã thấy Tạ Triệt đứng chờ ngay dưới chân cầu thang.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tôi một cách nhàn nhạt: “Tỉnh rồi à?”
Tôi lập tức nhớ đến câu “Bảo bối tỉnh rồi à?” mà anh nói sáng nay, rồi sau đó là hai tiếng liên tục vận động...
Tôi theo phản xạ lùi lại nửa bước: “Anh...?”
Ánh mắt anh thâm trầm khó dò.
Tôi cố tỏ ra bất ngờ: “Sao hôm nay anh lại ở nhà thế?”
Anh gõ ngón tay lên lan can gỗ: “Em đoán xem?”
Em biết đường nào mà đoán hả anh giai!
Tôi vội lái sang chuyện khác: “Anh ăn chưa? Em đói rồi, nếu anh cũng chưa ăn thì để dì nấu thêm phần nhé.”
Anh nhìn tôi: “Giờ này mới ăn?”
Tôi tỉnh bơ bịa chuyện: “Vâng, hôm qua về nhà mới phát hiện còn bài tập chưa làm, em phải làm cả đêm đến sáng mới xong, ban ngày ngủ bù luôn.”
Anh mím môi cười như không cười: “Tối qua làm bài tập ở nhà?”
Tôi gật đầu cái rụp: “Đúng rồi!”
Anh đáp khẽ, giọng có chút ẩn ý: “Vậy thì ăn đi nào. Em gái yêu quý của anh đã mệt cả đêm rồi, đúng là nên ăn cho lại sức.”
06
Tạ Triệt rất ít khi ở nhà, thế mà gần đây đột nhiên dọn về ở hẳn.
Tôi đoán chắc là anh cãi nhau với bạn gái rồi.
Dù gì chuyện ngoại tình to bự như vậy, muốn giấu cũng khó.
Tôi cắn nắp bút, thở dài não nề.
Không biết chị dâu tương lai là ai, nhưng... xin lỗi chị rất nhiều.
Thật sự em không cố ý đâu!
Phiền quá đi mất.
Tôi liếc nhìn đống bài tập còn chưa đụng tới.
Tôi cũng năm tư rồi, hay là... đi du học nhỉ?
Dù gì cũng sống chung dưới một mái nhà, ngày nào tôi với Tạ Triệt cũng phải mặt đối mặt.
Nếu tôi là bạn gái anh thì chắc chắn tôi không nuốt nổi cục tức này.
Mặc dù Tạ Triệt vẫn chưa phát hiện ra chuyện kia... Nhưng để tránh mọi rắc rối thì tôi bắt đầu tìm một vài trường đại học nước ngoài, nộp đơn xin học thạc sĩ.
07
Hồ sơ du học của tôi vẫn chưa có phản hồi.
Mà hình như... có chuyện gì đó không ổn.
Hôm nay bếp nấu món cá hấp, bình thường tôi cực thích ăn món này.
Vậy mà không hiểu sao, vừa ngửi thấy mùi tanh là tôi buồn nôn.
Tạ Triệt gắp cho tôi một miếng cá, tôi vốn định nín nhịn ăn cho qua chuyện.
Ai ngờ vừa bỏ vào miệng thì tôi lập tức nôn ra.
Có gì đó... rất không đúng.
Tôi đột ngột nhận ra, từ cái đêm định mệnh kia đến nay, đã hơn một tháng rưỡi.
Mà suốt tháng rưỡi này, cái thứ rất đúng giờ mỗi tháng của tôi... bốc hơi luôn.
Tôi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Tạ Triệt.
Anh nhìn tôi, vẻ mặt như đang cân nhắc điều gì.
“Buồn nôn à?”
Tôi vội chữa cháy: “Cá hôm nay tanh quá.”
Anh gắp một miếng ăn thử: “Anh thấy bình thường mà.”
Tôi tào lao tiếp: “Anh bị hỏng vị giác rồi.”
Tạ Triệt đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra dịu dàng lau khóe miệng cho tôi. Giọng nhẹ nhàng nhưng từng chữ rành rọt:
“Thế à? Hóa ra vị giác của anh có vấn đề.”
“Anh còn tưởng là…”
“… Em đang nghén chứ.”
Con ngươi tôi co rút. Không thể nào?! Chỉ mới một lần thôi mà cũng trúng độc đắc được à?!
Khoan — hình như không phải một lần…
Tôi nhớ mơ hồ ít nhất cũng… bảy lần??
“Làm gì có chuyện đó, em còn chưa có bạn trai nữa là!” Tôi cố đè cơn tim đập loạn xạ, giữ giọng bình tĩnh: “Anh đừng nói bừa, em gái anh là gái ngoan chính hiệu đấy.”
Để chặn họng anh, tôi gắp cho anh một đũa cá, nhét luôn vào bát: “Anh thích cá thì ăn nhiều một chút, đừng để phí.”
Tôi đang chuẩn bị gắp thêm miếng nữa, còn chưa kịp bỏ vào bát thì đũa đã bị anh… cắn chặt.
Tạ Triệt thong thả nhai nuốt, gật đầu khen: “Ừ, đúng là ngon thật.”
Đấy là đũa tôi đang dùng đó!!
Tôi hoảng hồn định đứng dậy đi đổi đôi khác, thì anh lại thong thả nói tiếp: “Em gái mà chê anh đến thế sao?”
Không phải vấn đề chê hay không chê!!
Là vấn đề giới hạn đạo đức đó anh ơi!!!
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh à, anh có bạn gái rồi mà."
Gương mặt anh lại hiện lên vẻ buồn bã: "Mộc Mộc lớn rồi, không còn thương anh nữa. Hồi nhỏ em đâu có như vậy."
"Em không có ghét anh mà..."
Anh không đáp, chỉ im lặng.
Tôi đành cắn răng tiếp tục dùng đôi đũa mà anh đã gắp qua.
Không tránh khỏi việc nhớ lại nụ hôn hỗn loạn trong ký ức.
Anh từng dùng cà vạt trói tay tôi lại, ép tôi vào tường rồi hôn ngấu nghiến.
Lúc đó tôi cũng chẳng còn lý trí, hai chúng tôi như hai con chó điên cắn xé nhau, không ai chịu buông ai.
Aaaaaa, không được nghĩ nữa! Cả hai má lẫn hai tai đều nóng bừng lên rồi.
Tôi cúi đầu cố ăn cơm thật nhanh.
Tạ Triệt gắp cho tôi một cái cánh gà Coca, dịu dàng nói: "Em gái ngoan, ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."
Không nghe.
Phải ăn nhanh rồi chuồn cho lẹ.
8
Tôi vừa cúp máy đặt đồ ăn xong thì len lén thò đầu ra khỏi phòng.
Tạ Triệt vẫn đang trong phòng, chưa ra ngoài.